tiến bộ thế nào rồi mà… Đúng là, cầu người lúc dễ tính thì lúc nào cũng thành công thật, nhất là đối với người mẹ hiền thục của tôi. Thấy mẹ ngồi suy nghĩ 1 lúc, rồi nhìn tôi mỉm cười nói nửa với: – Để lúc đó hẵng hay, anh lo mà học đi đã … vòi vĩnh. Được coi như là đồng ý rồi, tôi khoái quá đi mất, lòng quyết tâm chăm chỉ học hành :D. Thế nhưng chuyện tối hôm đấy chưa hết, tôi còn 1 mục đích nữa. Mẹ con tôi vừa ngồi hưởng quá trình vừa trò chuyện với nhau rất vui. Tôi bỗng giả vờ như nhớ ra