lấy tôi như sợ tôi chạy mất. Đưa em ra một quán ăn mà em thích. Gọi vài món em hay ăn, nhưng em ăn rất ít, chỉ chực gắp cho tôi, ép tôi phải ăn thật nhiều, như sợ tôi bị chết đói vậy. Tôi và em về nhà tôi. Như sự thiếu vắng suốt thời gian qua, em lao vào tôi như hổ đói vậy. Lần đầu thấy em chủ động, mãnh liệt thế. Em chăm sóc thằng nhỏ của tôi kỹ càng, từng đường mút điêu luyện làm tôi phải giật lên, em còn có chiêu đánh lưỡi, rồi ngậm hòn ngọc rất đê mê. Qua tháng ngày mệt mỏi với công việc,