đang hạnh phúc. Em như cành cây lâu ngày không được tưới nước, rồi bất chợt cơn mưa tới, kệ cho sấm chớp, kệ cho mưa giông, em vẫn vươn thẳng, vẫn xanh tươi. Tiệc cuối cùng cũng tàn, ai về phòng người ấy. Tôi bảo thằng Trung: “Cafe không em?” “Dạ không ạ. Sếp đi uống một mình đi ạ” Nó nháy mắt tôi rồi đi thẳng lên phòng. Tôi hiểu phòng nó đêm nay sẽ diễn ra một trận “ẩu đả” và “rên rẩm” của một nam, một nữ mới yêu. Tôi đi thẳng lên tầng thượng, gọi cốc cafe ngồi nhâm nhi. Nhìn quanh không