quần và áo Hạnh dính bê bết, mùi bia và bún bốc lên. Dùng giấy lau tạm cho sạch, rồi dắt nhau qua quán nước ngay gần đó ngồi nghỉ một hồi cho Hạnh tỉnh lại sẽ tính chuyện đi về. Nhỏ Đức và bồ nó lên xe về trước. Tôi hỏi Hiền có chạy xe được không thì thấy em ngập ngừng. Hạnh lảo đảo giằng lấy tay lái đòi chạy, thấy trước hiện trạng nguy hiểm tôi cương quyết không cho. Nhìn chênh chếch không xa lắm có cái khách sạn, tôi nói nhỏ Hiền: – Giờ cũng khuya rồi, đường về nhà mấy em thì xa. Tốt nhất