rất tự nhiên, đôi khi tôi cảm thấy Diễm biết tôi đang nhìn nàng nhưng thay vì khép đùi mình lại, nàng dường như muốn mở rộng hơn. Mãi tới 3 giờ chiều, cuộc vui của bọn tôi mới kết thúc khi Diễm và Nhi đòi về, rồi Linh cũng đòi về luôn để lại chiến trường ngổn ngang cho con Quỳnh. Thấy nó cười mà như mếu vì sắp phải dọn dẹp có lẽ đến tối luôn, tôi đành ở lại dọn chung với Quỳnh. Công việc tuy nhiều nhưng vì có người nói chuyện nên chúng tôi cũng cảm thấy nhanh chóng, sau khi dọn xong, tôi mệt